Sunday, November 16, 2008

Thư gởi em 01

Con,

Đã có lần trong bữa cơm trưa, con nói như muốn khóc với bố mẹ rằng :

- Con có cảm giác rằng đang đánh mất chính mình… Con không biết phải làm sao. Con không còn bạn nữa. Con thấy rằng những đứa thân nhất của con cũng xa cách với con

Rồi lần khác, con kể chuyện - mẹ có thể không nhớ chính xác, nhưng nội dung gần như là :

- Em Duy kỳ lắm, mẹ à! Đừng hòng con nhìn mặt nó nữa. Con thấy nó loay hoay làm gì đó, con hỏi, nó nói: ‘bộ không thấy sao còn hỏi?' - Đồ vô duyên!”

Rất nhiều chuyện vụn vặt xảy ra hàng ngày trong các mối quan hệ gia đình, bạn bè của các con. Mẹ đã nhiều lần muốn viết cho các con, nhưng chưa biết bắt dầu thế nào. Những gì cần nói ngay lập tức, mẹ cũng nói rồi, bây giờ, chỉ ghi lại để các con có thêm thời gian suy ngẫm lại thôi...

Hôm nay, mẹ vào Blog của thày Trần Duy Nhiên. Đây là thày chủ nghiệm suốt 3 năm học cấp III của bố, thày đã ghé thăm gia đình mình ngày các con còn nhỏ, ở nhà bà Tòng. Thày đã giúp bố mẹ cho Duy được nhập học mẫu giáo với các soeur Tú Xương và giới thiệu chị Thu học thêu tại đây....

Mẹ đã tìm thấy các bài viết dành cho tụi con mà thày đã thực hiện dưới chủ đề : "Thư cho em". Xin phép thày, để mẹ được chép vào dây cho các con cùng đọc nhé

Thư gởi em 01

Lời trần tình
:

Nếu thân hữu để ý thì thấy hôm nay trong tin nhắn do Quang Uy DCCT gửi tôi, có câu này: “
Mỗi ngày thầy chịu khó viết một ý tưởng gần gũi và thiết thực cho các bạn trẻ nhé.” Lê Quang Uy - một linh mục Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) - là một người bạn và người em từng học vài giờ với tôi, hiện nay là một người hoạt động trên nhiều lãnh vực, trong đó có việc vun xới cho tinh thần các bạn trẻ. Chính Lm Uy là một trong những người đầu tiên hối thúc tôi mở blog, và mong tôi tiếp tay với ông để ‘viết thư hằng ngày’ gửi các bạn trẻ. Viết thư hằng ngày hay không thì tôi không hứa, nhưng trên blog này, tôi sẽ mở mục ‘Thư Gửi Em’, đề cập đến những suy tư vụn vặt để ta cùng nhau trao đổi! ‘Em’ ở đây, có thế là cựu học sinh sinh viên của tôi, có thể là bạn của họ, nhưng cũng có thể là những bạn trẻ khắp nơi, bất chợt đến dừng chân nơi đây nghỉ mệt, trước khi tiếp tục hành trình cuộc đời mình thư thái hơn một tí. Hy vọng ‘Em’ sẽ nghe được tiếng nói từ thâm sâu của lòng mình. Ít ra đó là điều tôi chân thành mong ước khi post những bức thư này.

Em,

Chiều hôm nay về mở mail, nhận được báo điện tử Ephata số 315. Nhìn vào mục lục thấy bài DIỄN VĂN NHẬN GIẢI NOBEL 1979 CỦA MẸ TÊ-RÊ-XA. Tôi đọc lại, không biết lần thứ mấy, mà vẫn thấy xúc động. Nhưng câu làm tôi dừng lại lâu nhất là câu này.“ Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm…”

Đọc xong câu ấy, tôi bỗng nhìn xem lại ngày hôm nay mình làm gì… Quả là ít việc: nói chuyện với một người em tại Mỹ, trả lời một vài email, giúp một người học trò ở Philippines giải quyết trục trặc về vi tính, tiếp chuyện và ăn trưa ngoài quán với hai em sinh viên Luật, dạy cho mấy thầy ở Vinh Sơn… chỉ thế thôi! Và trong số việc ít ỏi đó, tôi đã đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm? Dĩ nhiên những người tôi tiếp xúc đều là những người tôi yêu thương, nhưng họ có nhận thêm chút tình thương nào qua những việc tôi làm không? Hình như không bao nhiêu cả. Tôi đâu nhớ rằng mỗi công việc mình làm là một chiếc máng để thông tỏa tình yêu.

Đọc trong bài, tôi thấy Mẹ Têrêxa kể câu chuyện sau: “Một hôm tôi nhận được 15 USD từ một người từng nằm liệt giường hai mươi năm và phần thân thể duy nhất ông có thể cử động được là bàn tay phải của mình. Người bạn duy nhất của ông là điếu thuốc lá. Ông nói với tôi: “Tôi không hút thuốc trong một tuần, để gởi đến Mẹ số tiền này”. Hẳn là một sự hy sinh kinh khủng đối với ông, nhưng hãy xem cách ông chia sẻ mới đẹp làm sao!

Nhưng có lẽ không ai đòi hỏi tôi phải yêu thương đến đớn đau như thế! Tuy nhiên, tôi cũng phải nhớ rằng mình có thể đặt nhiều yêu thương vào công việc nhỏ nhặt hàng ngày. Tôi ngỡ ngàng thấy mình lơ đễnh quá! Nhưng chưa gì là trễ cả. Vợ tôi đang ở bên nhà con gái tôi để chăm sóc cho cháu ngoại bà, trong khi con gái tôi đi làm. Tôi muốn làm một hành động tầm thường với rất nhiều yêu thương. Tôi điện thoại cho bà, tôi hỏi:

- Em đang làm gì thế?

- Em ngồi đây thôi, không làm gì cả, ba mẹ cháu đưa cháu đi bác sĩ chưa về…

- Thôi, tối em về nhen!

- Ờ, có gì không anh?

- Không! Anh chỉ muốn gọi để nói rằng anh thưong em!

- Ờ!...Ờ!

Lâu lắm rồi tôi không còn nói với vợ tôi là tôi yêu thương bà!

Gác điện thoại, tôi bắt đầu viết những dòng chữ này để gửi lên blog. Không biết bao nhiêu người sẽ đọc. Nhưng có sao đâu, bởi vì có ‘em’ là người sẽ đọc tôi! Vì vậy, tôi cố gắng gửi thật nhiều tình thương vào những dòng chữ này. Hy vọng em cảm được rồi chuyền sang một người nào đó (có thể ở xa nhưng cũng có thể đang ở cạnh mình), mà từ sáng đến giờ mình chưa kịp yêu thương, và như thế, ngày hôm nay, thế giới này sẽ có thêm một chút hương vị ngọt ngào…

Vâng, ít ra ngày hôm nay của tôi không hoàn toàn vô ích! Em cũng vậy, em nhé! Hãy gửi tình thương mình vào một công việc gì ngay đi! Và nhớ rằng: “Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm…”

Thày Trần Duy Nhiên

Mẹ và con trai

5 tuổi

Vừa mở mắt ra, thằng bé đã gọi vang nhà: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Người mẹ trẻ tắt vội ấm nước sôi trong bếp, lật đật chạy lên nhà trên. Chạy đến bên giường con, chị âu yếm bảo: “Bữa nay chủ nhật con không phải dậy sớm đi học, con cứ ngủ nữa đi!”. Cậu bé ôm chầm lấy mẹ nũng nịu: “Vậy chút nữa mẹ cho con đi nhà sách mua truyện tranh nhé!”

Chị hôn vào đôi má bầu bĩnh còn thơm mùi sữa của con, vui vẻ gật đầu. Suốt buổi sang chủ nhật, hai mẹ con nắm tay nhau tung tăng trong nhà sách. Cậu nhóc reo cười hớn hở “Mẹ ơi!” luôn miệng.

10 tuổi

Đi học về, cậu nhóc toe toét khoe với mẹ: “Mẹ ơi thầy dạy nhạc khen con hát hay, lại còn nói con… đẹp trai nữa!” Mắt mẹ sang ngời niềm vui: “Thì con mẹ đẹp trai thiệt chứ bộ!”. Nhưng mẹ lại ôn tồn bảo cậu bé: “Hát hay đẹp trai thì phải chăm chỉ học giỏi nghe con! Lười học là các bạn sẽ cười cho đấy!”.

Cậu nhóc dụi đầu vào lòng mẹ thỏ thẻ: “Con sẽ học giỏi để lớn lên đi làm có tiền nuôi mẹ, mẹ nhé!”. Mẹ xoa đầu con trai: “Con sẽ làm gì để nuôi mẹ nào?”. Cu cậu khoa tay múa chân hào hứng: “Con sẽ học lái máy bay. Mẹ thích đi đâu con chở mẹ đi đó! Được chưa?”. Mẹ phì cười vì ý tưởng trẻ thơ của con, nhưng cũng vui vẻ gật đầu: “Mẹ thích lắm!”

15 tuổi

Cậu con trai lôi chiếc áo sơ mi trong tủ ra nhăn nhó: “Mẹ ơi! Cái áo này mẹ ủi rồi sao vẫn còn nhăn thế này?” Mẹ trợn mắt: Trời ơi! Nó biết điệu từ hồi nào vậy? Chị bảo con: “Mọi khi con vẫn mặc vậy có kêu ca gì đâu!”. Cu cậu vùng vằng: “Mẹ chả biết gì cả, bữa nay khác!”. Chị ngẩn người không hiểu gì cả, rồi như chợt nhớ ra: “À, bạn gái mời đi sinh nhật hả? Có cần mẹ mua quà giúp không?”.

Cu cậu khoát tay một cách cương quyết: “Thôi mẹ khỏi bận tâm, tụi con tính hết rồi, mẹ cứ để mặc con!”. Chị sững người nhìn cu cậu dắt xe đi ra cổng. Ừ! Con trai chị bắt đầu lớn rồi đấy! Nó đâu còn là thằng bé suốt ngày bám theo Mẹ nữa.

20 tuổi

Bước vào năm thứ hai đại học, anh chàng đi suốt. Bảnh mắt ra đã vội vàng: “Mẹ ơi! Con đi học đây!”. Chị dặn với theo: “Nhớ trưa về an cơm đấy!”. “Mẹ cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi con”.

Chị bỗng ngắm kỹ lại con trai mình, dò xét: “Này, nói thật đi, con có “bạn gái” chưa?”. Anh chàng toét miệng cười, choàng tay qua vai mẹ nói như dỗ dành: “Ôi, mẹ vẫn là người phụ nữ số một của con đấy! Không ai qua được mẹ đâu!” Chị phì cười: “Thôi ông mãnh ạ, đừng có mà nịnh tôi!”.

25 tuổi

Mỗi sáng đi làm, anh chàng đứng thật lâu trước gương, nắn tới nắn lui chiếc cà vạt, Miệng lại còn huýt sáo nho nhỏ, có vẻ yêu đời lắm! Chị đứng sau lưng con mỉm cười: “Con trai mẹ “yêu” rồi đấy phải không? Nếu được thì hãy dẫn bạn gái về cho mẹ làm quen với”. Anh chàng thoáng đỏ mặt, nhưng đôi mắt thì sáng lên: “Mẹ tài thật! Chả có gì qua được mắt mẹ!”.

Cậu con bỗng trở nên nghiêm trang nắm lấy tay mẹ: “Con tin mẹ sẽ thích cô ấy, vì cô ấy xinh đẹp và dịu dàng… giống như mẹ vậy!”. Mắt chị bỗng mơ màng: “Thế ư!”. Hai từ “xinh đẹp” thoáng qua trong đầu chị khiến chị… chạnh long. Mới ngày nào nó còn lon ton chạy theo mẹ như một chú cún, giờ đây nó đã trưởng thành và sắp làm chủ một gia đình.

40 tuổi

Cậu con trai thành đạt của bà bận tối mắt với công việc. Hầu như chẳng còn thời gian nào để nhớ đến bà. Đến ngày chủ nhật thì lại tíu tít chở vợ con đi chơi, đi giải trí ở những nơi mà bà không thích. Một mình trong căn nhà rộng mênh mông, đôi khi bà cũng cảm thấy… tủi thân.

Nhưng bù lại hai đứa cháu nội lúc nào cũng xoắn tít bên bà. Nhất là thằng cu Bi mới 5 tuổi, cái miệng nhỏ xíu “Nội ơi” ríu rít như một chú chim non khiến bà cũng ấm long. Bà thường ôm cháu vào lòng thủ thỉ: “Cháu giống hệt bố cháu hồi còn bé, cứ y như một khuôn đúc ra!” khiến cô con dâu tươi cười hớn hở: “Thật thế hả mẹ!”.

50 tuổi

Sáng nay chủ nhật, bà dậy sớm, sau khi tập thể dục về, bà loay hoay bên mấy cây cảnh để tưới nước như mọi khi. Bà chợt nghe có tiếng chân sau lưng. Cậu con trai đang đi về phía bà, dáng điệu có vẻ mệt mỏi, bà ngắm kỹ con trai: mái tóc đã chớm bạc, vầng trán hằn nếp nhăn lo âu. Người đàn ông đến bên bà ân cần: “Mẹ dậy sớm thế! Lại đây ngồi nghỉ một chút đi mẹ!”.

Người đàn ông kéo tay bà lại ngồi bên ghế đá. Bà hỏi con: “Ngày nghỉ sao con không ngủ thêm cho khỏe?”. Người đàn ông chợt nắm tay bà giọng như khóc: “Con muốn được ngồi bên mẹ mãi thế này!”. Bà lo lắng: “Có chuyện gì hả con?”. “Không mẹ ạ! Con bỗng ước mình bé lại như thằng cu Bi để được mẹ ôm vào lòng!”.

Ôi bà thấy như người đàn ông tóc hoa râm này bỗng trở nên bé nhỏ bên bà. Bà quàng cánh tay gầy guộc của mình qua bờ vai mạnh mẽ của người con: “Thì mẹ vẫn ở bên con đây thôi!”.

- Theo PNCN -

Tản mạn ngày 13/09

12 giờ đêm - kết thúc ngày 13/09, bước sang ngày mới.
Quá nhiều cảm xúc bâng khuâng, mà đôi lúc tưởng chừng mình sẽ viết nhiều lắm, nhưng rồi lại chẳng viết gì được

18 năm, cuộc hôn nhân bắt đầu với 2 bàn tay trắng. Đi thuê nhà, chắc ông Quy còn ngạc nhiên khi thấy vợ chồng chỉ có mỗi 2 balo quần áo...Sao ngày ấy, chúng mình có thể tự tin đến thế, chỉ cần có nhau, chỉ cần được sống với nhau là đủ, anh nhỉ ?

Hơn nửa năm sau, chúng mình lại chuyển nhà qua hẻm Trần Quang Diệu. Lần này chúng ta có thêm được một giỏ nồi niêu, soong chảo nữa và đứa con trong bụng 6 tháng...

Nhưng hạnh phúc chẳng vì thế mà giảm sút chút nào....1 con, 2 con, rồi 3 con...cứ liên tiếp chào đời, khó khăn chồng chất, cũng không làm cho chúng mình giận hờn, hay cãi cọ với nhau.

18 năm, chặng đường chưa phải là dài, nhưng cũng không ngắn. Nghĩ lại thời gian chung sống bên nhau em thầm cảm ơn bố mẹ, các anh chị em, cũng như tất cả mọi người đã tạo cho chúng mình cơ hội có nhau trong đời, cái cơ hội mà không ít người đã phải tìm hoài mà vẫn không sao thấy được.

Anh và em - mỗi người một nửa cuộc đời...

Những lá thư tình...

"Nhớ tới mùa thu năm xưa, gởi nhau phong thư ngào ngạt hương, nét bút đa tình, lả lơi..."

Photobucket
1.Em :

Noel 1997

Em nhớ đến hình ảnh "quán trọ Tây Ban Nha" : 1 cái mái che trên 4 bức tường trơ trụi, luôn rộng mở, đón mời mỗi chúng ta, những người khách qua đường, tìm chỗ trú chân

Quán trọ miễn phí, nhưng anh cần gì ? Một bữa ăn lót dạ ư ? Hay đem đến nào gạo, nồi, bếp, nước...cho đến một cọng rơm bé nhỏ nhất
Anh thích những nụ cười sảng khoái không ? Hãy đàn, hát, nhảy múa, chọc cười đi
Và anh muốn kêu dọn bữa ăn cho mình ?

Hãy đứng lên và dọn cho người khác trước đã. Em đã nghĩ về tình cảm giữa anh và em như thế đấy. Còn anh, anh nghĩ gì ?

....Tình cảm giữa anh và em như một ngôi nhà trống, mà khi đến ở, cái gì mình cũng phải tự đem đến...

17/03/1988

Đêm nồng nàn - Đêm quyến rũ - Đêm êm đềm - Đêm tha thiết...Lại nhớ về anh...
Đêm thanh cao - Đêm tuyệt vời - Đêm yên tĩnh - Đêm mời gọi - Lại nghĩ về anh....

Tình cảm anh đem đến cho tôi...sao quá mong manh. Như một làn khói. Có phải đám tro tàn trong tôi lịm tắt đã qua 1lâu, quá nguội lạnh, không đủ nhen ngọn lửa cho bùng cháy mãnh liệt. Nên chỉ thấy khói. Khói mù mịt...Và rồi, khói sẽ tan, theo gió, trong bầu trời mênh mông...

Anh là khói ? Hay khói là anh ? Trong khói, tôi nhớ anh. Nhưng vừa nghĩ đến anh, tôi lại chỉ thấy khói...Khói và anh - là hai hình ảnh đang quyện chặt vào nhau trong tôi

Nhưng thôi, dù anh có là khói đi nữa, thì anh đã, đang và sẽ ở bên tôi. Bây giờ và mãi mãi. Ngày nào tôi lại chẳng thấy khói.
Khói nghi ngút của nén nhang trên bàn thờ trước mặt, khiến lòng tôi thanh tịnh, êm đềm. Khói mờ mịt trên đường phố xe cộ đông vui đem bực dọc, phiền muộn đến gần với tôi. Khói trầm ngâm trong tách trà gợi suy nghĩ trong tôi hướng về anh. và khói cả nơi những món ăn nóng hổi trên bàn rủ rê tâm hồn tôi khao khát, ước mơ giản đơn, ấm cúng, no đủ mỗi ngày...

Khói muôn màu, muôn vẻ. Khói quyến rũ lòng tôi. Ôi! Khói ơi! Khói ơi!
Nhưng khói cũng thẳng thắn nói vớitôi rằng chỉ là nỗi phù du của cuộc đời. Khói đến, khói đi. Không ai biết được, và cũng chẳng làm sao giữ chặt được nhau

Cám ơn khói, người bạn chí thiết. Không coóbạn, cuộc đời này sẽ buồn tẻ biết bao nhiêu, lúc ấy, cuộc sống không phải là hiện thực nữa, mà chỉ là một bức tranh khô cứng mà thôi...

2. Và anh :

03/06/1988 :

....Em - Niềm vui của anh, không biết từ lúc nào hình ảnh của em chất đầy trong anh mất rồi.
Em như những hạt cát âm thầm - Như dòng suối mát tưới xanh cây đời. Nguồn dưỡng nuôi ốc đảo tim anh mãi mãi tốt tươi
Và em, "loài hoa nở không cần tiết mùa, là nắng của mùa hè ôn đới, là lửa của những ngày tuyết rơi mù trời, là mưa trên ngọn cao thành phố", là tất cả, tất cả của anh...

30/09/1988 :

Tôi yêu cuộc sống - Cuộc sống đã dành cho mỗi người, cuộc sống đã dành cho tôi. Mỗi ngày nó dạy cho tôi một bài học. Mỗi ngày nó trả lời cho tôi một câu hỏi. Cuộc sống hé mở, mời gọi, quyến rũ nhưng đầy chông gai, thử thách...và mỗi ngày tôi sẽ tiến gần hơn, sẽ hoà nhịp để trở thành một phần của cuộc sống

Tôi yêu tự do - Tự do của mọi người và tự do của tôi. Một cánh chim trời. Những làn gió thổi. Ánh nắng lung linh. Mỗi ngày, tôi tập yêu những quy luật - Những quy luật nuôi dưỡng tự do. Tự do của tôi. Tự do của mọi người...

Nàng đã hé mở cho tôi ý nghĩa của cuộc sống. Nàng làmphát triển ý thức tự do của tôi...

Vậy nàng đã là một nửa hay là tất cả của tôi. Hỡi bạn ?....

20/11/1988 :

....Người ta nghĩ gì về Sài Gòn nhỉ ? Đ1o là một thành phố lớn. Hòn ngọc Viễn Đông. Thành phố của văn minh, của những sinh hoạt tấp nập, to lớn. Thành phố của tiện nghi, của khoa học kỹ thuật cũng như những đỉnh cao của văn học nghệ thuật.

Còn người ta nhớ gì ?

Những nỗi nhớ tản mạn trong từng vùng không gian và thời gian nhỏ nhoi nhưng bất tận. Một căn nhà, mỗi con đường mà trong đó có nhiều kỷ niệm sâu đậm. Một phát hiện nào đó thật là riêng tư dâng trào trong khung cảnh choáng ngợp cũng như tiêu điều, dột nát...

Riêng anh,lúc lau những giọt mồ hôi đang tuôn ra vì trời nóng thì có ...một ánh mắt. Rồi trời mưa ướt át, lạnh lẽo nhưng trong anh một làn hơi ấm len lỏi, bao trùm tất cả...

Hân à ! Sáng, trưa, chiều, tối. Nắng cũng như mưa mày đều nhớ nàng, nàng luôn hiện hữu trong mày. Thế thì còn chờ gì nữa chứ, còn e ngại gì nữa. Mày hãy mạnh dạn hỏi nàng, và nếu mày còn là "mày" thì phải "cưới" thôi...

3. Và chúng ta :

Chúng mình sắp kỷ niệm 18 năm chung sống rồi, anh nhỉ ? 18 năm, cuộc sống chung không có chút hờn giận cãi vã gì đáng kể. Tình yêu của chúng ta dành cho nhau vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, chung thuỷ, nồng nàn hạnh phúc...Các con hay hỏi "Ba mẹ quen nhau thế nào ?", "Làm sao ba mẹ quen nhau được ?" Và rất nhiều, nhiều nữa...

Gia đình mình không giàu, nhưng đầm ấm quá, em cám ơn Thượng Đế đã cho em người chồng, và người cha của các con em là anh....Anh thực sự là bờ vai cho em nương tựa, nâng đõ mẹ con em trong cuộc sống, và là người bạn tri âm tri kỷ cho em trút hết mọi tâm tình...

Em yêu anh biết bao, không lời nào nói hết được, anh à


Dành tặng anh - Tình yêu của em

Photobucket


Tình yêu


Là loài hoa nở không cần tiết mùa
Là đất trời nuôi sống thân thể người tình
Là nắng của mùa hè ôn đới
Là lửa của những ngày tuyết rơi mù trời
Là mưa trên ngọn cao thành phố
Là tất cả...

Cũng có khi,

Chỉ là một nhánh cỏ trôi trên dòng lênh đênh..

Và một ngày kết vòng cho đôi chân người thiếu nữ dậy thì
Là vàng ngọc - từ mỏ hầm xa xôi đem về
Kết thành nữ trang đeo trên ngực người đàn bà quý phái...

Đây là đoạn văn của Kahlil Gibran tôi yêu thích từ lâu, trong một cuốn tiểu thuyết vô cùng dễ thương và cảm động mà tôi không còn nhớ tên là gì nữa...

Tôi đã chép tặng duy nhất đoạn văn này cho chồng tôi ...

Thế mà 20 năm sau, bỗng dưng vô tình tôi ghi lại nó trong Album lưu niệm tặng đám cưới của Bình...Có lẽ vì tôi muốn cầu chúc cho Bình và An có một tình yêu thật đẹp, thật nồng nàn, thật đằm thắm

Chàng bảo tôi : " Này em, sao lại thế ? Cái này anh mua bản quyền rồi mà ? "

Nhưng chẳng để tôi phân trần gì cả, chàng nói : " Mà thôi, 20 năm rồi, anh chẳng chiếm hữu nó làm của riêng mãi đâu"

Cám ơn anh thật nhiều, anh yêu

Ai đặt tên cho con ?

Photobucket

Con chào đời, đôi khi không chỉ cha mẹ đặt tên cho con mà là cả họ. Cũng không phải đợi lúc con ra đời mới lo đặt tên, mà tên con đã được nghĩ đến khi con mới tượng hình.


Bố hỏi mẹ thích đặt tên con là gì ? mẹ bảo nếu là con gái, mẹ thích tên Khanh, Khánh, Khuê...còn con trai, mẹ thích tên Khôi, Khiêm...Chẳng hiểu sao, mẹ thích tên có vần K đến thế, có lẽ vì vần K là vần giữa, con sẽ đỡ thiệt thòi sau này khi đi học, đi thi như vần đầu hay vần cuối. Kinh nghiệm bản thân cho mẹ thấy là như vậy

Rồi con chào đời...Tên Khanh thì có rồi, nhưng cái gì Khanh nhỉ ? Ngọc Khanh à ? Nghe cũng được, nhưng mẹ chưa thích lắm. Dì Út bồng con lên nói : "Thôi, đừng Ngọc Khanh, em thích Bảo Khanh hơn". Bảo Khanh, cái tên hay thật, dì Út quả là tuyệt quá. Mẹ ưng ý ngay. Ông ngoại nói : "Ở Hà Nội có tiệm vàng gần nhà tên Bảo Khanh". Chắc ông ngoại mong rằng sau này cháu gái có cuộc sống an nhàn, quý phái đây

Bố ra phường làm khai sinh cho con...Anh thư ký phường chắc là người Nam nên không phân biệt được dấu hỏi, ngã hay sao mà lại đổi tên con là : "Nguyễn Bão Khanh" vào khai sinh. Bố mẹ cũng chẳng để ý, cho đến khi con lên lớp 5, thi tốt nghiệp tiểu học, bố mẹ mới vỡ lẽ rằng tên con không phải là Bảo Khanh như bố mẹ đặt

...mà là...Bão Khanh, và chính anh thư ký phường là người đặt tên cho con...!!!

Cá cược với con gái

Con gái co thói quen nói chuyện điện thoại đường dài với bạn trai. Bố mẹ khuyên hoài, nhưng không nhớ, cứ cầm ống nghe lên là quên hết thì giờ. Mỗi tháng, cầm Bill điện thoại, mẹ buồn kinh khủng

Bố hay nhâm nhi mỗi tối vài ba ly rượu nhỏ trước khi ăn cơm. Đôi ba lần, bố bảo sẽ chỉ uống vào tối thứ bảy, nhưng cũng là thói quen, bố lại quên ...giống con gái

Trưa hôm qua, bố và con gái giao kèo với nhau : con gái chỉ gọi điện thoại vào tối thứ bảy khoảng 15 phút thôi. Còn bố, cũng chỉ tối thứ bảy, bố mới uống rượu

Chưa biết ai sẽ vi phạm, chắc con gái quá ? Tuy thế, mẹ cầu chúc cho cả 2 bố con cùng vượt qua đợt thử thách này, vì mẹ là người có lợi nhất...