Sunday, November 16, 2008

Mẹ và con trai

5 tuổi

Vừa mở mắt ra, thằng bé đã gọi vang nhà: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Người mẹ trẻ tắt vội ấm nước sôi trong bếp, lật đật chạy lên nhà trên. Chạy đến bên giường con, chị âu yếm bảo: “Bữa nay chủ nhật con không phải dậy sớm đi học, con cứ ngủ nữa đi!”. Cậu bé ôm chầm lấy mẹ nũng nịu: “Vậy chút nữa mẹ cho con đi nhà sách mua truyện tranh nhé!”

Chị hôn vào đôi má bầu bĩnh còn thơm mùi sữa của con, vui vẻ gật đầu. Suốt buổi sang chủ nhật, hai mẹ con nắm tay nhau tung tăng trong nhà sách. Cậu nhóc reo cười hớn hở “Mẹ ơi!” luôn miệng.

10 tuổi

Đi học về, cậu nhóc toe toét khoe với mẹ: “Mẹ ơi thầy dạy nhạc khen con hát hay, lại còn nói con… đẹp trai nữa!” Mắt mẹ sang ngời niềm vui: “Thì con mẹ đẹp trai thiệt chứ bộ!”. Nhưng mẹ lại ôn tồn bảo cậu bé: “Hát hay đẹp trai thì phải chăm chỉ học giỏi nghe con! Lười học là các bạn sẽ cười cho đấy!”.

Cậu nhóc dụi đầu vào lòng mẹ thỏ thẻ: “Con sẽ học giỏi để lớn lên đi làm có tiền nuôi mẹ, mẹ nhé!”. Mẹ xoa đầu con trai: “Con sẽ làm gì để nuôi mẹ nào?”. Cu cậu khoa tay múa chân hào hứng: “Con sẽ học lái máy bay. Mẹ thích đi đâu con chở mẹ đi đó! Được chưa?”. Mẹ phì cười vì ý tưởng trẻ thơ của con, nhưng cũng vui vẻ gật đầu: “Mẹ thích lắm!”

15 tuổi

Cậu con trai lôi chiếc áo sơ mi trong tủ ra nhăn nhó: “Mẹ ơi! Cái áo này mẹ ủi rồi sao vẫn còn nhăn thế này?” Mẹ trợn mắt: Trời ơi! Nó biết điệu từ hồi nào vậy? Chị bảo con: “Mọi khi con vẫn mặc vậy có kêu ca gì đâu!”. Cu cậu vùng vằng: “Mẹ chả biết gì cả, bữa nay khác!”. Chị ngẩn người không hiểu gì cả, rồi như chợt nhớ ra: “À, bạn gái mời đi sinh nhật hả? Có cần mẹ mua quà giúp không?”.

Cu cậu khoát tay một cách cương quyết: “Thôi mẹ khỏi bận tâm, tụi con tính hết rồi, mẹ cứ để mặc con!”. Chị sững người nhìn cu cậu dắt xe đi ra cổng. Ừ! Con trai chị bắt đầu lớn rồi đấy! Nó đâu còn là thằng bé suốt ngày bám theo Mẹ nữa.

20 tuổi

Bước vào năm thứ hai đại học, anh chàng đi suốt. Bảnh mắt ra đã vội vàng: “Mẹ ơi! Con đi học đây!”. Chị dặn với theo: “Nhớ trưa về an cơm đấy!”. “Mẹ cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi con”.

Chị bỗng ngắm kỹ lại con trai mình, dò xét: “Này, nói thật đi, con có “bạn gái” chưa?”. Anh chàng toét miệng cười, choàng tay qua vai mẹ nói như dỗ dành: “Ôi, mẹ vẫn là người phụ nữ số một của con đấy! Không ai qua được mẹ đâu!” Chị phì cười: “Thôi ông mãnh ạ, đừng có mà nịnh tôi!”.

25 tuổi

Mỗi sáng đi làm, anh chàng đứng thật lâu trước gương, nắn tới nắn lui chiếc cà vạt, Miệng lại còn huýt sáo nho nhỏ, có vẻ yêu đời lắm! Chị đứng sau lưng con mỉm cười: “Con trai mẹ “yêu” rồi đấy phải không? Nếu được thì hãy dẫn bạn gái về cho mẹ làm quen với”. Anh chàng thoáng đỏ mặt, nhưng đôi mắt thì sáng lên: “Mẹ tài thật! Chả có gì qua được mắt mẹ!”.

Cậu con bỗng trở nên nghiêm trang nắm lấy tay mẹ: “Con tin mẹ sẽ thích cô ấy, vì cô ấy xinh đẹp và dịu dàng… giống như mẹ vậy!”. Mắt chị bỗng mơ màng: “Thế ư!”. Hai từ “xinh đẹp” thoáng qua trong đầu chị khiến chị… chạnh long. Mới ngày nào nó còn lon ton chạy theo mẹ như một chú cún, giờ đây nó đã trưởng thành và sắp làm chủ một gia đình.

40 tuổi

Cậu con trai thành đạt của bà bận tối mắt với công việc. Hầu như chẳng còn thời gian nào để nhớ đến bà. Đến ngày chủ nhật thì lại tíu tít chở vợ con đi chơi, đi giải trí ở những nơi mà bà không thích. Một mình trong căn nhà rộng mênh mông, đôi khi bà cũng cảm thấy… tủi thân.

Nhưng bù lại hai đứa cháu nội lúc nào cũng xoắn tít bên bà. Nhất là thằng cu Bi mới 5 tuổi, cái miệng nhỏ xíu “Nội ơi” ríu rít như một chú chim non khiến bà cũng ấm long. Bà thường ôm cháu vào lòng thủ thỉ: “Cháu giống hệt bố cháu hồi còn bé, cứ y như một khuôn đúc ra!” khiến cô con dâu tươi cười hớn hở: “Thật thế hả mẹ!”.

50 tuổi

Sáng nay chủ nhật, bà dậy sớm, sau khi tập thể dục về, bà loay hoay bên mấy cây cảnh để tưới nước như mọi khi. Bà chợt nghe có tiếng chân sau lưng. Cậu con trai đang đi về phía bà, dáng điệu có vẻ mệt mỏi, bà ngắm kỹ con trai: mái tóc đã chớm bạc, vầng trán hằn nếp nhăn lo âu. Người đàn ông đến bên bà ân cần: “Mẹ dậy sớm thế! Lại đây ngồi nghỉ một chút đi mẹ!”.

Người đàn ông kéo tay bà lại ngồi bên ghế đá. Bà hỏi con: “Ngày nghỉ sao con không ngủ thêm cho khỏe?”. Người đàn ông chợt nắm tay bà giọng như khóc: “Con muốn được ngồi bên mẹ mãi thế này!”. Bà lo lắng: “Có chuyện gì hả con?”. “Không mẹ ạ! Con bỗng ước mình bé lại như thằng cu Bi để được mẹ ôm vào lòng!”.

Ôi bà thấy như người đàn ông tóc hoa râm này bỗng trở nên bé nhỏ bên bà. Bà quàng cánh tay gầy guộc của mình qua bờ vai mạnh mẽ của người con: “Thì mẹ vẫn ở bên con đây thôi!”.

- Theo PNCN -

No comments: