Sunday, November 16, 2008

Những lá thư tình...

"Nhớ tới mùa thu năm xưa, gởi nhau phong thư ngào ngạt hương, nét bút đa tình, lả lơi..."

Photobucket
1.Em :

Noel 1997

Em nhớ đến hình ảnh "quán trọ Tây Ban Nha" : 1 cái mái che trên 4 bức tường trơ trụi, luôn rộng mở, đón mời mỗi chúng ta, những người khách qua đường, tìm chỗ trú chân

Quán trọ miễn phí, nhưng anh cần gì ? Một bữa ăn lót dạ ư ? Hay đem đến nào gạo, nồi, bếp, nước...cho đến một cọng rơm bé nhỏ nhất
Anh thích những nụ cười sảng khoái không ? Hãy đàn, hát, nhảy múa, chọc cười đi
Và anh muốn kêu dọn bữa ăn cho mình ?

Hãy đứng lên và dọn cho người khác trước đã. Em đã nghĩ về tình cảm giữa anh và em như thế đấy. Còn anh, anh nghĩ gì ?

....Tình cảm giữa anh và em như một ngôi nhà trống, mà khi đến ở, cái gì mình cũng phải tự đem đến...

17/03/1988

Đêm nồng nàn - Đêm quyến rũ - Đêm êm đềm - Đêm tha thiết...Lại nhớ về anh...
Đêm thanh cao - Đêm tuyệt vời - Đêm yên tĩnh - Đêm mời gọi - Lại nghĩ về anh....

Tình cảm anh đem đến cho tôi...sao quá mong manh. Như một làn khói. Có phải đám tro tàn trong tôi lịm tắt đã qua 1lâu, quá nguội lạnh, không đủ nhen ngọn lửa cho bùng cháy mãnh liệt. Nên chỉ thấy khói. Khói mù mịt...Và rồi, khói sẽ tan, theo gió, trong bầu trời mênh mông...

Anh là khói ? Hay khói là anh ? Trong khói, tôi nhớ anh. Nhưng vừa nghĩ đến anh, tôi lại chỉ thấy khói...Khói và anh - là hai hình ảnh đang quyện chặt vào nhau trong tôi

Nhưng thôi, dù anh có là khói đi nữa, thì anh đã, đang và sẽ ở bên tôi. Bây giờ và mãi mãi. Ngày nào tôi lại chẳng thấy khói.
Khói nghi ngút của nén nhang trên bàn thờ trước mặt, khiến lòng tôi thanh tịnh, êm đềm. Khói mờ mịt trên đường phố xe cộ đông vui đem bực dọc, phiền muộn đến gần với tôi. Khói trầm ngâm trong tách trà gợi suy nghĩ trong tôi hướng về anh. và khói cả nơi những món ăn nóng hổi trên bàn rủ rê tâm hồn tôi khao khát, ước mơ giản đơn, ấm cúng, no đủ mỗi ngày...

Khói muôn màu, muôn vẻ. Khói quyến rũ lòng tôi. Ôi! Khói ơi! Khói ơi!
Nhưng khói cũng thẳng thắn nói vớitôi rằng chỉ là nỗi phù du của cuộc đời. Khói đến, khói đi. Không ai biết được, và cũng chẳng làm sao giữ chặt được nhau

Cám ơn khói, người bạn chí thiết. Không coóbạn, cuộc đời này sẽ buồn tẻ biết bao nhiêu, lúc ấy, cuộc sống không phải là hiện thực nữa, mà chỉ là một bức tranh khô cứng mà thôi...

2. Và anh :

03/06/1988 :

....Em - Niềm vui của anh, không biết từ lúc nào hình ảnh của em chất đầy trong anh mất rồi.
Em như những hạt cát âm thầm - Như dòng suối mát tưới xanh cây đời. Nguồn dưỡng nuôi ốc đảo tim anh mãi mãi tốt tươi
Và em, "loài hoa nở không cần tiết mùa, là nắng của mùa hè ôn đới, là lửa của những ngày tuyết rơi mù trời, là mưa trên ngọn cao thành phố", là tất cả, tất cả của anh...

30/09/1988 :

Tôi yêu cuộc sống - Cuộc sống đã dành cho mỗi người, cuộc sống đã dành cho tôi. Mỗi ngày nó dạy cho tôi một bài học. Mỗi ngày nó trả lời cho tôi một câu hỏi. Cuộc sống hé mở, mời gọi, quyến rũ nhưng đầy chông gai, thử thách...và mỗi ngày tôi sẽ tiến gần hơn, sẽ hoà nhịp để trở thành một phần của cuộc sống

Tôi yêu tự do - Tự do của mọi người và tự do của tôi. Một cánh chim trời. Những làn gió thổi. Ánh nắng lung linh. Mỗi ngày, tôi tập yêu những quy luật - Những quy luật nuôi dưỡng tự do. Tự do của tôi. Tự do của mọi người...

Nàng đã hé mở cho tôi ý nghĩa của cuộc sống. Nàng làmphát triển ý thức tự do của tôi...

Vậy nàng đã là một nửa hay là tất cả của tôi. Hỡi bạn ?....

20/11/1988 :

....Người ta nghĩ gì về Sài Gòn nhỉ ? Đ1o là một thành phố lớn. Hòn ngọc Viễn Đông. Thành phố của văn minh, của những sinh hoạt tấp nập, to lớn. Thành phố của tiện nghi, của khoa học kỹ thuật cũng như những đỉnh cao của văn học nghệ thuật.

Còn người ta nhớ gì ?

Những nỗi nhớ tản mạn trong từng vùng không gian và thời gian nhỏ nhoi nhưng bất tận. Một căn nhà, mỗi con đường mà trong đó có nhiều kỷ niệm sâu đậm. Một phát hiện nào đó thật là riêng tư dâng trào trong khung cảnh choáng ngợp cũng như tiêu điều, dột nát...

Riêng anh,lúc lau những giọt mồ hôi đang tuôn ra vì trời nóng thì có ...một ánh mắt. Rồi trời mưa ướt át, lạnh lẽo nhưng trong anh một làn hơi ấm len lỏi, bao trùm tất cả...

Hân à ! Sáng, trưa, chiều, tối. Nắng cũng như mưa mày đều nhớ nàng, nàng luôn hiện hữu trong mày. Thế thì còn chờ gì nữa chứ, còn e ngại gì nữa. Mày hãy mạnh dạn hỏi nàng, và nếu mày còn là "mày" thì phải "cưới" thôi...

3. Và chúng ta :

Chúng mình sắp kỷ niệm 18 năm chung sống rồi, anh nhỉ ? 18 năm, cuộc sống chung không có chút hờn giận cãi vã gì đáng kể. Tình yêu của chúng ta dành cho nhau vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, chung thuỷ, nồng nàn hạnh phúc...Các con hay hỏi "Ba mẹ quen nhau thế nào ?", "Làm sao ba mẹ quen nhau được ?" Và rất nhiều, nhiều nữa...

Gia đình mình không giàu, nhưng đầm ấm quá, em cám ơn Thượng Đế đã cho em người chồng, và người cha của các con em là anh....Anh thực sự là bờ vai cho em nương tựa, nâng đõ mẹ con em trong cuộc sống, và là người bạn tri âm tri kỷ cho em trút hết mọi tâm tình...

Em yêu anh biết bao, không lời nào nói hết được, anh à


No comments: